Hana Yuki Thành Viên Mới
Tổng số bài đã gửi : 17 Danh Tiếng : 1 Age : 39 Join date : 06/04/2010 Birthday : 16/04/1985 Điểm : 33 Khoa : Ngoại ngữ
| Tiêu đề: ĐỪNG ĐỐT Tue Apr 13, 2010 1:05 pm | |
| “Đừng đốt” – film nói về liệt sĩ Đặng Thùy Trâm. Có bạn đã xem rồi or có bạn chưa xem nhưng t xin đc share cùng các bạn cảm xúc khi xem film ấy.Film bắt đầu bằng hình ảnh…Trên màn hình, 1 cô gái đang ngồi viết nhật ký. “ Đời người ai cũng gặp giông tố nhưng đừng bao giờ cúi đầu trước giông tố.” Khung cảnh fim hiện ra. Tôi như đang đứng trước khung cảnh thật sự. “Buzz” 1 tiếng nổ khô khốc vang lên, mọi người giật nẩy người. Thì ra đó là tiếng bom nổ. Cũng may đó chỉ là trên fim, chứ nếu ở ngoài thì sao nhỉ??? Tôi bỗng nghĩ bâng quơ. Nếu tôi ở thời kì bom đạn khóc liệt ấy…chắc tôi đã chịu không nổi rồi. Fred- 1 người tham gia ở mặt trận Đức Phổ, Quảng Ngãi- VN, trong 1 lần càn quét truy tìm Việt Cộng, a đã vô tình được Quân- 1 ng Việt đang làm cho Mỹ, đưa cho a cuốn nhật ký ấy. “ Đừng đốt! Trong đó đã có lửa”- Quân nói. Và vô tình vào thời khắc đó, cuốn nhật ký như gắn kết vào cuộc đời Fred. Nó đã theo a những 35 năm trời. Về phần Fred, thì khi a nghe Quân nói câu ấy, lòng cứ mãi thắc mắc. “Tại sao lại có lửa trong ấy”. Câu hỏi cứ như thôi thúc a . Fred nhờ Quân dịch cho mình quyển nhật ký ấy. Từng lời, từng lời như dẫn dắt vào 1 câu chuyện đầy nước mắt. Khung cảnh chiến tranh tàn khốc nhất hiện lên. Tôi chưa bao giờ thấy chiến tranh lại đáng sợ đến như thế. Người chết la liệt, nhà cửa bi tàn phá, thậm chí cây dừa bị bom mìn nổ ngang thân, cái thân của nó toe ra như cái đầu bút lông bị người ta đè dập xuống . Có lẽ vì màn ảnh lớn, sống động nên tôi như tận mắt chứng kiến. Chứng kiến 1 khung cảnh thực sự. Nước mắt cứ thế tuôn ra. Kiềm chế để không bị nấc lên để khỏi làm phiền người bên cạnh Fred nhớ lại những viên đạn đã bay ra từ nòng súng của mình. Hình ảnh những con người ngã xuống. “ Quân địch” cũng có, “ quân ta” cũng có. Ngày đêm a cứ bị ám ảnh. Phải chăng do ngọn lửa thanh khiết ấy hay do bức ảnh của cô gái được kẹp trong cuốn nhật ký???Chưa đọc hết cuốn nhật ký cho Fred thì Quân đã chuyển đơn vị công tác. Trước khi lên đường, Quân tặng Fred chiếc đèn dầu mà a đã nhặt cùng hôm với quyển nhật ký. Tối đó, Fred thắp sáng phòng mình bằng chiếc đèn dầu ấy rồi chìm vào giấc ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, a như nhìn thấy cô gái về lấy lại cuốn nhật ký của mình. “ Cô hát cho tôi nghe 1 bài hát đi”- 1 thương binh nói. “Nhưng tôi hát bài gì bây giờ”- bác sĩ Đặng Thùy Trâm nói. “ Bài gì cũng được”“Uh, để tôi hát cho a nghe nh锓…như cánh chim bay…bay những ước mơ…đến miền Nam xa xôi…”Tôi không nhớ rõ lời bài hát lắm nhưng đó quả thật là 1 bài hát nhẹ nhàng& sâu lắng. Rồi trong 1 trận oanh tạc, chị đã hy sinh khi đang chuyển thương binh về nơi an toàn. Trên môi vẫn nở nụ cười, chị ra đi. Ra đi nhẹ nhàng, thanh thản như khi chị nhận được tờ giấy thông báo đậu vào trường Y. Mẹ của Thùy ngất đi khi nghe tin con đã hy sinh. Ba thì nuốt nước mắt vào lòng. 1 màu tang thương bỗng chốc như bao trùm căn phòng nhỏ bé ấy…“Ai mà không 1 lần chết trong đời, quan trọng là chết như thế nào mà thôi”, “Tôi không muốn chết như thế”- Fred nhìn xác đồng đội của mình… Sau 3 tháng kể từ ngày đó, Fred xong quân dịch& trở về North Carolina , Mỹ. A mang theo cả cuốn nhật ký đó. A biết Thùy đã hy sinh. Để lại đó những trang giấy còn đang dang dở.“ Cô ấy viết là để trải nỗi lòng chứ không phải viết để cho chúng ta đọc, nên đó là những lời chân thành, mộc mạc& giản dị”- theo như Fred nhận định với gia đình mình khi anh trở về từ chiến trường đầy máu& nước mắt.Rob- anh trai của Fred, kết hôn với Mai- 1 cô gái người Việt. Rob đã nhờ vợ của mình dịch quyển nhật ký vì thấy em trai của mình bị cuốn hút bởi nó. Mai 1 mực không chịu vì nó làm cô nhớ đến những điều không vui ở VN, về cái chết của cha & a trai bị bắt. Nhưng khi thấy chồng ngồi mày mò tự dịch, cô đã đổi ý. Cuối cùng, cô đã dịch xong. Fred. Rob& mẹ của họ đều không cầm được nước mắt. Chiến tranh là bi thương, là mất mác nhưng trên hết, ở đó tình người như được thắp sáng trong khung cảnh tối tăm đầy màu trắng, đỏ. Giữa nơi bom đạn, 1 bác sĩ vẫn tận tâm dõi theo từng bệnh nhân của mình. 1 bác sĩ được gọi là “ tiểu tư sản”. Đạn bom không thể nào giết chết được tâm hồn người con gái ấy. Mưa rơi. Cô nhớ da diết bữa cơm Hà Thành, nhớ cảnh xung hợp gia đình biết bao. Cô thèm muốn 1 cái ôm của mẹ, hay thậm chí là của 1 ng quen cũng được. Nhưng…Từng từng giọt rơi trên đôi má ấy. Đó là mưa hay đó là… Cô bác sĩ ngày nào như đi vào lòng của những thương binh được cô cứu sống. Năm 1977, 2 năm sau ngày đất nước giải phóng, mẹ đã tìm thấy mộ cô, cùng 1 di vật để lại là chiếc kẹp tóc mẹ tặng lúc cô lên đường.Đoàn tàu đưa tiễn các chiến sĩ lên đường phút chốc ùa về. Cảnh chia tay lưu luyến ấy như mới hôm qua, người mẹ ôm con vào lòng, chẳng muốn lìa xa. Ấy mà hôm nay, bà chỉ còn cầm trong tay chiếc kẹp ngày nào…Thời gian dần trôi qua, vốn dĩ là qui luật tự nhiên của nó. 30 năm, 1 thời gian dài dằn dặt. Fred ngày nào, giờ vẫn mang trong lòng 1 nỗi niềm VN ngày ấy.Andrew- người e của Fred thực sự giận dữ khi Fred cùng mẹ nói là “sẽ mang cuốn nhật ký trao trả lại”.“Bởi hơn ai hết, mẹ cũng là 1 người mẹ, nên mẹ hiểu thế nào, con ạ”- mẹ Fred đã nói. Mắt bà rớm lệ “Nhưng đó là điều sĩ nhục cho gia đình ta. 1 gia đình danh giá, phục vụ cho nước Mỹ. Họ là “quân địch” “ - Andrew đã thốt lên với cường độ tức giận“ Cô ấy Đà là “quân địch” nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành ân nhân của anh”- Fred đáp trả.“Ân nhân”, tôi thoáng nghĩ, “Ừ thì, có khi nào cô Thùy đã khơi dậy lòng tin, niềm hy vọng về 1 tương lai không đẫm máu của Fred không? “Bởi 1 điều đơn giản “Ai mà không 1 lần chết trong đời, quan trọng là chết như thế nào mà thôi. Tôi không muốn chết như thế!”- Fred tâm sự. Đó là câu nói tôi không thể nào quên được.“Là chim, tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm, từ Nam ra ngoài Bắc báo tin nối liền...Là người, xin 1 lần khi nằm xuống, cùng anh em đứng lên cấm cao ngọn cờ...”. " Tự nguyện "- lời bài hát văng vẳng trong đầu…Năm 2000, cháu của Fred lê đường sang Irac. “ Cháu hãy nhớ, 1 khi đạn đã ra khỏi nòng là không lấy lại được đâu.” Hix hix… ý nghĩa nhân văn quá…Nhân có 1 cuộc hội thảo về chiến tranh VN ở Mỹ, Fred& Rob đã nhờ 1 người sang VN tìm & giao lại cuốn nhật kí cho gia đình. Vì không biết tìm được hay không nên họ chỉ đưa CD cuốn nhật kí, còn bản gốc thì nhờ thư viện ở trường ĐH bảo quản giúp. Năm 2005, cuốn nhật ký đã được giao tận tay mẹ của liệt sĩ Đặng Thùy Trâm.Bộ phim đã khép lại với giai điệu “…như cánh chim bay…bay nhẹ nhàng…”“Đời người ai cũng gặp giông tố nhưng đừng bao giờ cúi đầu trước giông tố.” Phải xem tận mắt thì mới thấu hiểu nhiều hơn về nhân vật. Hành trình của cuốn nhật ký như 1 câu chuyện cổ tích. 1 câu chuyện cổ tích lưu lạc giữa đời thường sau 35 năm, cách chúng ta nửa vòng trái đất. Câu chuyện cổ nhưng không cổ, bởi nó đã cho chúng ta- thanh niên thế hệ Bác Hồ cảm nhận được đức tính hy sinh, “vì nước quên thân” của thế hệ đi trước. Những người thanh niên ngày ấy đã không ngại gian khổ, khó khăn, vững bước tiến lên vì nền độc lập nước nhà. Yêu tự do, muốn hòa bình lập lại. Họ đã học tập theo những đức tính của Bác Đó là ngọn lửa nhiệt huyết, ngọn lửa của trái tim Tóm lại, cảm ơn Đoàn- Hội đã tạo môi trường học tập cho sinh viên, giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về những tháng năm đầy máu& nước mắt của cha ông. Năm tháng& cả tuổi thanh xuân để đổi lấy tự do hôm nay. Nhiệt huyết thanh niên vững bền theo năm tháng, ngay cả trong bom đạn cũng không thể phá hủy được. Sợi chỉ óng ánh của tình người, ngọn lửa bất diệt bên trong mỗi con người. Thêm vào đó, chúng tôi còn có những phút giây nhìn lại mình, nhìn lại con người, nhìn lại lý tưởng trong guồng quay bánh xe cuộc sống hối hả hôm nay. Đừng vì cảm giác nhỏ bé của bản thân mà quên đi cảm giác của mọi người xung quanh các bạn nhé | |
|